Hệ liệt Thủ Tuế
Phan_25
Hơn nữa hôm nay xưởng thuốc được bao phủ bởi không khí vô cùng căng thẳng, bảo vệ và vệ sĩ đều tăng lên, thậm chí còn cho trung tâm nghiên cứu nghỉ phép một ngày.
Là kiểu bạn gì mà phải gặp ở nơi bí mật như thế?
“Rút cuộc hôm nay anh muốn em gặp ai?” cô thật sự rất tò mò.
“Em sẽ được gặp ngay thôi.” Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, nghĩ rằng bọn họ cũng sắp tới rồi.
Đúng lúc này, Hàn Đan dùng thẻ mở cửa phòng làm việc, tiến vào thông báo: “Người đã đến rồi, tổng giám đốc.”
Anh gật đầu, đi ra phòng làm việc.
cô cũng đi theo ra ngoài, lúc lướt qua Hàn Đan anh ta còn nháy mắt với cô, cười vô cùng gian trá, như thể đã nhìn thấu cái gì đó.
cô ngượng ngùng quay mặt, không hiểu sao trong lòng lướt qua một chút phản cảm, vội vàng đi qua anh ta tới phòng khách.
Chỗ đó có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp hồn nhiên cùng với một đứa bé trai tuấn tú đáng yêu như thiên sứ.
“Hiểu Niên, Tiểu Bạch, hai người tới rồi.” Nam Cung Thần Võ cười tươi, chào hỏi bạn cũ.
Nhậm Hiểu Niên kinh ngạc đờ ra như khúc gỗ trợn mắt nhìn anh.
Phương Dạ Bạch hơi nheo mắt, nhưng không có phản ứng quá khích nào. “không nhận ra tôi sao?” Nam Cung Thần Võ nhướn mày.
“Anh. . . . . . Anh. . . . . .” Nhậm Hiểu Niên chỉ vào anh, thật lâu sau mới nói được hai chữ: “Thần Võ?”
“Đúng vậy, là tôi, chúng ta ‘lâu rồi không gặp’.” Trong lời Nam Cung Thần Võ có thâm ý.
“Ôi trời ơi. Anh. . . . . . Lớn lên rồi. Trở về dáng vẻ vốn có rồi.” Nhậm Hiểu Niên lao lên, kích động vui mừng túm lấy anh.
Cao Lục đứng bên có chút ngạc nhiên, cô gái này biết chuyện của Nam Cung Thần Võ?
cô ấy là ai?
Nam Cung Thần Võ cười nói: “Đúng, tôi biến trở về rồi.”
“thật tốt quá. thật tốt quá. thật tốt quá. . . . . .” Nhậm Hiểu Niên vui mừng như điên ôm lấy anh.
Anh cũng vui vẻ ôm cô, vui mừng này chỉ có người đã từng chịu khổ như vậy mới biết.
Nhìn bọn họ thân thiết ôm nhau, vẻ mặt Cao Lục cứng đờ, trong ngực như bị nghẹn.
Đây là ghen sao? Trái tim như bị đá đè, bị ngâm trong dấm, bị hơ trên lửa . . . . . .Xem ra, cô thật sự đã yêu Nam Cung Thần Võ rồi.
không phải vừa mới yêu, mà là. . . . . . Chẳng biết đã sớm rung động từ khi nào.
Nhưng sắc mặt cứng đờ không chỉ có cô, mà cậu bé kia cũng lạnh mặt đi tới lạnh lùng nói: “Đừng vui mừng quá sớm, Hiểu Niên, cô lẽ ra phải hỏi Thần Võ xem hình dạng này của anh ta có thể duy trì bao lâu?”
Câu hỏi này khiến mặt Nam Cung Thần Võ trầm xuống, anh buông Nhậm Hiểu Niên ra, nhìn về phía Phương Dạ Bạch.
Nhậm Hiểu Niên im lặng nhìn anh, trong lòng cũng nặng nề, bối rối hỏi: “Thần Võ, anh. . . . . . Vẫn sẽ biến về bảy tuổi sao? Giống tôi khi đó?”
Cao Lục trợn tròn mắt, cô gái này. . . . . . Cũng sẽ biến thân?
Nam Cung Thần Võ nhíu mày, gật đầu nói: “Đúng vậy, hình dạng hai bảy tuổi này của tôi chỉ có thể duy trì khoảng sáu ngày.”
“Rút cuộc là tại sao?”
“Là ngẫu nhiên thôi. Có lẽ do máy trục trặc, hoặc là điện lực thất thường trong nháy mắt . . . . .” Phương Dạ Bạch trả lời thay Nam Cung Thần Võ.
Trong lòng Nam Cung Thần run lên, liếc mắt với Hàn Đan đứng bên cạnh.
Trong xưởng thuốc Nam Cung quả nhiên có tai mắt của Phương Dạ Bạch, nhưng anh đã phòng bị nghiêm mật, sao Tiểu Bạch có thể điều tra được chuyện của anh?
“Máy trục trặc? Vậy bộ máy đó thế nào rồi?” Nhậm Hiểu Niên hoảng hốt.
“Đừng lo lắng, bộ máy không sao, nhưng không thể tìm được nguyên nhân khiến tôi trở lại như cũ.” Nam Cung Thần Võ giải thích tình huống khi ấy lại một lần.
Giải thích tất nhiên phải nhắc tới Cao Lục, cô bỗng trở thành tiêu điểm của mọi người.
Sau khi giới thiệu đơn giản, Nhậm Hiểu Niên liền nóng vội hỏi cô: “cô làm thế nào vậy? Tiến sĩ Cao, nói rõ tình huống lúc ấy lại cho tôi nghe đi.”
“Tôi. . . . . . Tôi cũng không rõ lắm. . . . . . Tôi chỉ hạ bớt chùm ánh sáng, nhưng sau khi có điện chạy qua nó lại cháy. . . . . .” cô ấp úng nói.
cô gái tên Nhậm Hiểu Niên này có một đôi mắt trong suốt thẳng thắn, cô không nhịn được mà nghĩ cô gái này biến thành trẻ con sẽ có dáng vẻ thế nào.
“thật sự chỉ vậy thôi sao?” Phương Dạ Bạch đi đến chỗ cô, ngẩng đầu lên, ánh mắt dò xét.
cô cúi đầu nhìn cậu, trong lòng đột nhiên hơi sợ hãi.
Nhìn qua còn tưởng là thiên sứ, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện ra, cậu bé này cũng có hơi thở giống Tiểu Võ. Trưởng thành sớm, bình tĩnh, lạnh lùng, phòng vệ, tâm tư khó dò……
Trong phút chốc cô bỗng nhiên hiểu ra ba người họ có cảnh ngộ giống nhau, bọn họ……
Tất cả đều gặp phải hiện tượng tên “Hoàn đồng” kia.
Cho nên, Phương Dạ Bạch đứng trước mặt này chẳng phải bảy tuổi. Mà…… Cũng hai mươi bảy tuổi?
“Những gì cô làm hôm đó chắc không chỉ có thế thôi đâu, Tiến sĩ.” Khóe môi Phương Dạ Bạch cong lên, thoáng chốc giống một đứa trẻ ngây thơ.
Nhưng đứa trẻ ngây thơ này lại cười đến mức khiến lưng cô run rẩy, cô bất giác lùi về sau, anh ta cũng bước tới gần hơn, cô hơi thất thần, thân thể bỗng lảo đảo.
Anh giơ tay ra chụp được cổ tay cô, sức lực đó không giống một đứa trẻ chút nào.
“Cẩn thận, ngã.” Anh ta cười càng xán lạn.
cô ngây ngốc kinh ngạc, còn chưa phản ứng lại, Nam Cung Thần Võ đã không vui hất tay Phương Dạ Bạch ra, ôm cô.
“Anh muốn làm gì? Tiểu Bạch.” Giọng điệu của anh sắc bén, động tác tràn ngập sự chiếm hữu và ghen tuông.
“Tôi chỉ muốn đỡ cô ấy thôi, anh làm mà căng thẳng vậy?” Phương Dạ Bạch liếc anh một cái, đột nhiên cười kỳ dị.
“A a… không phải là…… Anh với cô ấy đang yêu nhau đấy chứ?”
“thật vậy sao? Thần Võ, anh và tiến sĩ Cao……” Nhậm Hiểu Niên ngạc nhiên thốt lên.
Tim Cao Lục thịch một tiếng, tai nóng lên, lắp bắp nói: “Chúng tôi…… Cái đó……”
Nhưng cô chưa nói xong, Nam Cung Thần Võ đã hắt một gáo nước lạnh vào cô.
“Đừng nghe Tiểu Bạch nói bậy. Tôi với cô ấy chẳng có chuyện gì cả.” Anh buông cô ra, lạnh lùng nói.
Chẳng có…… chuyện gì……
Hóa ra mọi chuyện tối qua đều không có nghĩa gì, vậy cũng chỉ là “Giao phối” thôi.
Tim Cao Lục nhói lên, cơn nóng đỏ ở tai tan biến.
“Thực sự không có chuyện gì sao?” Phương Dạ Bạch nhìn Cao Lục, không bỏ qua vẻ mặt bi thương của cô.
Nam Cung Thần Võ không muốn để ý tới câu hỏi của anh ta, rất nhanh đã nói vào chủ đề chính: “Cao Lục là cố vấn tôi mời đến, cô ấy nghiên cứu phát triển biểu đồ gene có thể phác thảo biểu đồ gene của một người, lượng hóa các loại vật chất trong cơ thể con người. Lần này tôi hy vọng mọi người cũng kiểm tra biểu đồ gene một lần, có lẽ sẽ có ích cho chúng ta trong việc tìm ra nguyên nhân “hoàn đồng”.”
“Biểu đồ gene? Nó có tác dụng sao?” Nhậm Hiểu Niên tò mò.
“Trước mắt tuy vẫn chưa rõ, nhưng tôi phát hiện ra có lẽ hàm lượng hormone trong cơ thể chúng ta sẽ ảnh hưởng đến tế bào và bề ngoài.” Nam Cung Thần Võ lại nói.
“Hormone?” Nhậm Hiểu Niên hơi giật mình.
Nhưng Phương Dạ Bạch phản ứng lại rất nhanh, nói: “Cho nên nói, anh làm cho hormone trong cơ thể tăng vọt để giữ hình dạng hai mươi bảy tuổi sao? Như vậy, phải làm thế nào để hormone tăng được? Là tự nhiên sinh ra, hay là tiêm?”
“không, lượng tiêm rất khó xác định, cũng sẽ có một vài tác dụng phụ.” Nhậm Hiểu Niên lập tức bác bỏ.
“Như vậy, phải dựa vào tự nhiên sinh ra? Con người muốn tự nhiên sinh ra hormone cũng phải có đối tượng kích thích, không phải sao? Anh định tìm ai thí nghiệm cùng anh đây? Có vẻ rất có tác dụng đấy.” Phương Dạ Bạch hỏi có chút sắc bén và trào phúng.
Nam Cung Thần Võ lườm anh, không trả lời.
Nhưng sắc mặt Cao Lục lại trắng xanh, bởi vì đột nhiên cô hiểu ra, đêm qua Nam Cung Thần Võ thật sự lợi dụng cô. Lợi dụng cô để kích thích tăng hormone trong cơ thể anh……
Cái lần kích tình “Giao phối” kia đều là thí nghiệm của anh, không liên quan đến tình yêu.
thật quá đáng. Quá đáng.
Càng quá đáng hơn là những người này đều nhận ra quan hệ giữa cô và anh không bình thường, anh lại dùng im lặng làm nhục cô, làm cô khó chịu.
cô run run nắm chặt nắm đấm, cứng ngắc nói.
“Chuyện này…… Tôi…… đi trước sửa sang lại tư liệu một chút……”
Dứt lời, cô vội vàng tránh ra, Nam Cung Thần Võ giữ chặt tay cô, muốn giải thích chút gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng ra thế nào.
Anh biết cô nghĩ anh lợi dụng cô, nhưng đó chỉ có là một phần là sự thật, triền miên đêm qua, còn có một nguyên nhân lớn hơn mà ngay cả chính anh cũng không rõ.
“Khi nào phải làm kiểm tra biểu đồ thì báo cho tôi biết.” cô không nhìn anh, chỉ lạnh lùng nói, sau đó hất tay anh, đi ra ngoài.
Anh lấy ánh mắt ra hiệu cho Hàn Đan đi theo cô, Hàn Đan hiểu ý, đi theo.
Ánh mắt Phương Dạ Bạch liếc về phía bóng lưng Hàn Đan, chìm vào trầm tư.
Chương 14.1
Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ
Chẳng lẽ đây thật sự là vì yêu?
Vì anh yêu cô?
“Hừ, nếu anh thật sự yêu Cao Lục thì anh thảm rồi.” Phương Dạ Bạch đột nhiên chen vào một câu.
Nam Cung Thần Võ và Nhậm Hiểu Niên đều ngạc nhiên nhìn anh ta chằm chằm.
“Ý anh là sao? Tiểu Bạch?” Nhậm Hiểu Niên khó hiểu.
“cô gái kia có vấn đề, tôi tuyệt đối sẽ không cho cô ta kiểm tra gene của tôi, Hiểu Niên cô cũng đừng làm.” Phương Dạ Bạch nói nghiêm túc.
“cô ấy có vấn đề gì?” Nam Cung Thần Võ tức giận hỏi.
“Nếu tôi là anh, tôi đã giết cô ta để trừ hậu họa từ lâu rồi.” Phương Dạ Bạch không đáp, tiếp tục nói.
“Giết cô ấy? Vì sao?” Nhậm Hiểu Niên kinh hãi hét lên.
“Lý do là gì?” Anh trừng Phương Dạ Bạch, cơn tức giận cũng mất đi.
“Trong tay cô ta có rất nhiều số liệu của chúng ta, thậm chí còn có biểu đồ gene của anh, ngộ nhỡ bị lộ ra ngoài……”
“cô ấy sẽ không làm vậy.” Anh bác bỏ.
“Rất khó nói, tình yêu dễ làm hỏng việc. Thần Võ, nếu anh không ra tay được, tôi có thể giúp anh.” Phương Dạ Bạch tươi cười ôn hòa như thói quen của anh ta, nhưng lời nói lại làm người ta sởn hết cả da gà.
“Tiểu Bạch.” Nhậm Hiểu Niên trợn tròn mắt.
Tiểu Bạch đáng yêu dịu dàng đi đâu rồi? Từ khi cô tỉnh lại, gặp lại Tiểu Bạch lần nữa, cô phát hiện ra anh ta không phải là Tiểu Bạch mà cô biết.
Nhưng Thần Võ lại nói, đây mới thật sự là Tiểu Bạch, khoác lên chiếc áo thiên sứ nhưng lại đầy bụng tâm cơ.
“Anh dám động vào cô ấy thử xem.” Nam Cung Thần Võ lạnh lùng cảnh cáo.
Phương Dạ Bạch nhìn anh, vẻ mặt mặt thông cảm và nụ cười mỉa mai đáng ghét. “Ai… không xong rồi, quả nhiên anh đã yêu Cao Lục rồi.”
“Câm miệng.” Anh gầm nhẹ.
Đúng lúc này, điện thoại của anh chợt vang lên, anh nhíu mày nghe, giọng nói lo lắng của Hàn Đan truyền tới: “Thần Võ, đột nhiên Cao Lục nói muốn về sở nghiên cứu, không để ý đến lời khuyên can của tôi đã tự mình lái xe ra khỏi xưởng thuốc rồi.”
“Cái gì? Mau đuổi theo, đừng để cô ấy một mình. Nhanh lên.” Anh sợ hãi quát lên.
“Ừ.”
Anh lập tức gọi cho Cao Lục, nhưng Cao Lục không nhận điện thoại.
“Chết tiệt. Rốt cuộc cô ấy muốn làm gì? rõ ràng đã nói với cô ấy giờ ra ngoài rất nguy hiểm……” Anh lo lắng đóng điện thoại, trầm mặt nói với hai người: “Hai người xuống trung tâm nghiên cứu gene dưới tầng hai trước đi, Khốc Khắc đã ở đấy chuẩn bị cho hai người làm kiểm tra toàn diện rồi.”
“Thần Võ, làm sao vậy?” Nhậm Hiểu Niên lo lắng hỏi.
“Cao Lục về sở nghiên cứu, tôi đi tìm cô ấy, hai người kiểm tra sức khoẻ xong, Khốc Khắc sẽ đưa hai người đến sở nghiên cứu của Cao Lục kiểm tra biểu đồ gene, tôi ở đấy chờ hai người.” Anh nói xong liền vội vàng rời đi.
Mắt Phương Dạ Bạch lạnh lùng nhìn bóng lưng lo lắng của anh, có vẻ đăm chiêu nói: “Hiểu Niên, cô đã từng thấy Thần Võ kích động như vậy chưa?”
“Chưa.”
“Cho nên, anh ta mắc câu rồi……”
“Có ý gì?” Nhậm Hiểu Niên không hiểu.
“Xưởng thuốc Nam Cung không an toàn, chúng ta đừng nên ở đây nữa, đi thôi, cô đến chỗ tôi đi.” Anh kéo tay cô bước đi.
“Rốt cuộc sao lại thế này? Anh nói rõ đi. Tiểu Bạch, vừa rồi anh luôn ám chỉ Cao Lục có vấn đề, sao anh lại nghĩ như vậy?” cô đứng yên không đi, cúi đầu nhìn chăm chú vào anh ta.
Phương Dạ Bạch thở dài một hơi, nói cho cô những tin tức anh thu thập được: “Người tài trợ phía sau ‘kế hoạch Thủ Tuế’ cho cha cô đã bắt đầu hành động rồi. Hiểu Niên, ông ta quan sát chúng ta sáu năm, chờ đợi chúng ta giải quyết vấn đề, tìm ra đáp án, nhưng bây giờ ông ta không muốn đợi nữa nên quyết định đưa ba chúng ta về tự mình nghiên cứu.”
cô kinh ngạc sửng sốt, nghi ngờ trong lòng cuối cùng cũng được sáng tỏ.
Người tài trợ sau lưng cha…… Luôn đứng trong bóng tối, người biết mọi bí mật của họ……
Rốt cuộc ông ta là ai?
“Anh có biết là ai không?” cô bất an hỏi.
“một thương nhân Hoa kiều, lúc đầu buôn bán vũ khí, thuốc phiện, kiếm được rất nhiều tiền, nhiều đến mức có thể xưng giàu nhất thế giới. Nhưng ông ta rất bí ẩn, chưa bao giờ lộ diện trên báo chí, bởi vậy rất ít người biết đến ông ta, tôi tìm rất lâu mà cũng không tìm thấy bất cứ tấm ảnh chụp nào có liên quan đến ông ta, chỉ biết một vài tư liệu của ông ta.” Phương Dạ Bạch dừng nói một lát. Sau đó nói tiếp trọng điểm: “Ông ta họ Cao, tên là Cao Đạc, ông ta có một đứa con gái……”
Cao Lục vừa lái xe vừa nhìn cái tên không ngừng hiện lên màn hình di động, khuôn mặt nhỏ nhắn lại không nhận. Bây giờ cô không chỉ không muốn gặp Nam Cung Thần Võ, lại càng không muốn nói chuyện với anh.
Cho nên cô mới đi khỏi xưởng thuốc Nam Cung, nếu tiếp tục ở đó, trong lòng cô sẽ luôn luôn khó chịu, đau đớn.
Bị lợi dụng đã đủ buồn rồi, còn phát hiện ra mình yêu anh, bảo cô đứng yên thế nào được? Nên tiếp tục đối mặt với anh thế nào, làm bạn với anh thế nào?
Đồ đáng ghét!!!
cô hít sâu, ép nước mắt nóng bỏng trở về hốc mắt, bắt buộc mình phải tập trung lái xe.
Nhưng vì sao hình ảnh triền miên đêm qua cứ xuất hiện trong đầu cô? Vì sao ánh mắt, hô hấp, hơi thở của Nam Cung Thần Võ, còn cả đôi môi nóng rực của anh, ngón tay anh mơn trớn toàn thân cô, đều như dấu ấn khắc sâu vào trong lòng cô, không tan, đuổi không đi?
Là do hormone quấy phá sao? Kích thích động tình giao phối còn chưa mất hết, cho nên dù cô biết anh lấy cô ra làm vật thí nghiệm mà vẫn còn nhớ nhung anh.
thật vậy sao?
không, không phải, cái đó chẳng liên quan gì với hormone quái quỷ kia cả. thật ra trong lòng cô rất rõ, đêm qua lên giường với anh, nguyên nhân chính là vì cô yêu anh.
cô đêm qua thật sự đã “Làm tình”, nhưng đối với anh mục đích lại là “Giao phối”
Tên khốn kiếp này.
cô đập lên tay lái, trong lòng có tức có giận nhưng phần nhiều là đau thương.
Lúc này, di động lại vang lên tiếng chuông tin nhắn, cô phiền lòng cầm di động lên, chỉ thấy trên đấy hiện lên ba chữ.
‘Nhận điện thoại’
Ngay cả tin nhắn cũng tràn ngập giọng điệu ra lệnh của Nam Cung Thần Võ, cô tức giận đang muốn tắt máy, tiếng chuông lại vang lên. cô không chịu nổi, tạm dừng xe vào ven đường, ấn phím nghe, giận dữ hét lên: “Đừng có gọi nữa”
“Em đang ở đâu?” Giọng Nam Cung Thần Võ còn gào to hơn cả cô.
“Anh quan tâm tôi ở đâu làm gì, dù sao buổi chiều tôi cũng đến sở nghiên cứu……”
“nói cho tôi biết giờ em đang ở đâu.”
Giọng nói lo lắng của anh làm cho cô run rẩy, nhưng vẫn không làm tan đi cơn tức của cô.
“Vì sao tôi phải nói cho anh?”
“Bây giờ nguy hiểm như vậy, tôi nói em không thể ra ngoài một mình, em nghe vào tai này ra tai kia rồi hả? Chuyện đêm đó bị những kẻ kia đuổi bắt em quên hết rồi sao?”Chương 14.2
Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ
không quên, đương nhiên không quên, nhất là một nhát chém anh đỡ hộ cô kia……
“Giờ tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình, không được sao? Anh có thể đừng để ý nhiều như thế được không?” cô hét lên.
“nói cho tôi biết, em đang ở đâu?” Anh chỉ lặp lại câu đó.
“nói cho anh biết để làm gì? Chẳng lẽ anh muốn đến tìm tôi sao?” cô cười lạnh.
“Đúng, tôi đang ở trên đường, nói vị trí của em cho tôi biết, tôi đến ngay lập tức.”
cô ngẩn ngơ, anh bỏ lại hai người bạn, chạy đến tìm cô?
“Anh…… Anh rốt cuộc muốn thế nào? Lợi dụng xong rồi, còn không buông tay ra sao? nói cho anh biết, tôi sẽ không để anh đùa giỡn dắt mũi nữa đâu……”
“Tôi lo muốn chết, em còn dài dòng? Em cũng là mục tiêu của những kẻ đó, bọn chúng đã sớm để mắt đến em, emkhông biết sao? Rốt cuộc em có não không thế?” Anh to tiếng mắng.
Tim cô thắt lại, anh thật sự lo lắng cho cô sao?
“Anh…… Sao lại lo lắng cho tôi? Sợ tôi chạy trốn? Lợi dụng một lần còn chưa đủ sao?” cô chua xót nói.
“Đúng, vẫn chưa đủ đâu, tôi muốn trói em ở bên cạnh tôi vĩnh viễn mới có thể yên tâm được, cho nên em không được trốn, có nghe không?” Anh hét to.
cô cầm di động nín thở, trái tim lại đập như điên.
Anh có ý gì? Rốt cuộc là ý gì?
Trình độ ngữ văn của cô rất kém, có thể nói rõ hơn được không? Có thể nói thẳng với cô không, anh lo lắng cho cô như vậy, vội vã tìm cô, thậm chí còn đỡ một nhát chém hộ cô, rốt cuộc là vì cái gì?
“Được rồi, điện thoại của tôi tìm được em rồi, em đừng đi đâu, ở đấy chờ tôi.”
Anh nói xong, không đợi cô trả lời thì đã cúp máy. Bên kia điện thoại chìm vào im lặng, nhưng giọng nói của anh vẫn không ngừng vọng lại bên tai cô……
Ở đấy chờ tôi…… Chờ tôi…… Chờ tôi……
rõ ràng anh vẫn nói với giọng điệu ra lệnh không cho từ chối, nhưng vì sao nghe những lời này lại khiến tim cô đập thình thịch thế này?
Vì sao, dựa vào cái gì mà câu nói đó lại khiến lòng cô cuộn trào?
cô ngạc nhiên cầm di động, ngồi yên ở chỗ tay lái, tim đập thình thịch không thể bình thường lại được.
Đáng lẽ không nên ngoan ngoãn nghe anh nói, nhưng vẫn không chạm vào bộ điều khiển, cô không thể động đậy được.
cô muốn chờ anh.
Đợi anh đến, sau đó hỏi cho rõ anh có cảm giác gì với cô, nếu vẫn mập mờ như thế này, cô sẽ điên mất.
cô cần một đáp án chính xác rõ ràng.
một phút trôi qua, mười phút trôi qua, thỉnh thoảng cô ngoái đầu lại nhìn, không lâu sau cô nhìn thấy xe anh đang chạy đến chỗ cô, không khỏi ngây người.
Anh lại tự mình lái xe đến tìm cô? Trong ấn tượng, anh ra ngoài luôn có người lái xe đưa đón, chưa bao giờ tự lái xe.
Đúng vậy. Sáu năm làm một đứa nhóc bảy tuổi, lái xe thế nào được? Nhưng bây giờ anh lại……
ngực cô nóng lên, uất ức trong lòng trước đó lập tức tan hết, ngược lại lo lắng anh không đủ thuần thục. cô sốt ruột mở cửa xe, đang định xuống xe, di động lại vang lên đúng lúc này.
Tưởng điện thoại của anh, cô không nghĩ nhiều liền nhận , vội hét lên: “Sao anh tự mình ……”
“Kế hoạch kết thúc rồi.”
một giọng nói già nua quen tai cắt lời cô, trong nháy mắt, như một viên đạn nổ trong màng tai cô.
cô chấn động, bỗng nhiên cứng đờ.
“Thu lưới, về nhà thôi, mang cá về đi.”
Câu mệnh lệnh này vừa dứt, mọi tâm trạng, suy nghĩ, cảm xúc của cô đều bị phủ kín trong lớp sương mù tăm tối, cả người như bị thôi miên, máy móc trả lời: “Vâng.”
Vì thế, cô ngồi lại vào chỗ, đóng cửa xe, khóa cửa lại, hai mắt nhìn thẳng phía trước, khởi động xe .
Nam Cung Thần Võ dừng xe, xuống xe đi đến, đập cửa kính xe hét to: “Cao Lục… Cao Lục…”
cô quay đầu lạnh lùng liếc nhìn anh một cái như không quen biết anh. Vẻ mặt kia làm anh kinh sợ.
Sao lại thế này? Dường như cô đã thay đổi thành một người khác……
Ngay khi anh còn đang sợ hãi, cô kéo bộ ly hợp, nhấn mạnh ga.
“Cao Lục… Em đang làm gì vậy? Xuống xe. Cao Lục.” Anh vội vã giận dữ đập lên cửa kính xe.
Nhưng cô không để ý tới anh, xe lao về phía trước, bỏ anh lại, hòa vào dòng xe, chạy băng băng về phía trước.
“Cao Lục… Cao Lục…”
Anh đuổi theo vài bước, càng nghĩ càng thấy không ổn, thấp giọng mắng một tiếng, lập tức chạy vào xe mình, nhấn chân ga đuổi theo.
Suốt đường đi, anh theo sát cô, không ngừng gọi di động, nhưng cô lái xe rất nhanh, vẫn không nhận điện thoại.
Anh không biết cô muốn đi đâu, lại lo lắng một mình cô chạy lung tung, đành phải đi theo cô.
cô không đi về phía sở nghiên cứu, không về nhà, mà chạy thẳng ra ngoại ô.
Qua gần nửa tiếng, cô dừng xe trước một biệt thự vắng vẻ, xuống xe, ấn chuông cửa, cánh cửa lớn kia từ từ mở ra.
Anh cũng dừng xe theo, do dự nhìn cô.
Đây là đâu? Anh từng điều tra Cao Lục, tài liệu và người thân của cô chưa từng có liên quan gì với nhà giàu, lại còn là gia đình đơn thân, mẹ cô đã qua đời khi cô tốt nghiệp đại học, mấy năm nay cô vẫn sống một mình.
Vậy thì, tại sao bây giờ cô lại đến đây? Có ai ở trong này sao?
Càng nghĩ càng bất an, anh cảnh giác nhảy xuống xe, chạy về phía cô. Khi cô đang chuẩn bị đi vào thì anh đi lên giữ chặt lấy cô.
“Cao Lục, em muốn làm gì?” Anh gầm lên.
Cao Lục quay đầu nhìn anh, vẫn là dáng vẻ kỳ lạ đờ đẫn lạnh như băng.
“Em sao vậy? Em chạy đến đây làm gì?” Anh tóm lấy vai cô, lắc lắc cô.
“Về nhà, còn phải mang cá về nữa.” cô nói không hề có cảm xúc.
“Cái gì?” Anh nhướn mày ngạc nhiên, không hiểu cô đang nói gì.
Nhưng càng làm anh kinh ngạc là đột nhiên từ trong cửa lớn có mấy tên to cao chạy ra, tất cả đều ăn mặc giống những kẻ trước đây đã đuổi bắt anh và Cao Lục, trên tay mỗi người cầm một khẩu súng, vây quanh hai người họ.
Anh theo bản năng kéo Cao Lục về phía sau, nhưng Cao Lục lại dùng sức hất tay anh. Anh ngạc nhiên quay đầu nhìn cô, trong lòng bỗng rùng mình, như đột nhiên tỉnh ngộ, hai mắt mở to khó tin sợ hãi.
Trừng mắt nhìn cô chậm rãi rời khỏi anh, trừng mắt nhìn cô lùi về sau từng bước một, lùi ra sau đám to cao kia, cùng vây lấy anh.
Sau đó, trái tim anh bị câu nói tiếp theo của cô đâm một nhát dao.
“Tôi mang cá…… về rồi đây.” cô lạnh lùng nói.
**********
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian